Nguyên Thạch

Hoa Tím Chiều Nuông






Ngày ấy quê hương cuộc đổi đời
Tháng Tư bão lộng... đất nước ơi!
Tang tóc thê lương hằng mất mát
Niềm đau buốt nhói những mảnh đời...

Góc biển chiều vơi khuất nắng tà
Lang thang hoài niệm tháng ngày qua
Tôi đi tìm lại hình bóng cũ
Em trong vạt trắng áo kiêu sa.

Quê tôi nghèo lắm, miền duyên hải
Hiu hắt trăng treo trĩu rặng dừa
Bỏ lại sau lưng... trời thương nhớ
Bỏ lại dáng yêu, mối tình xưa.

Ngày ấy tôi thương…nét người thương
Gót ngọc bước ra buổi tan trường
Vạt nắng tơ vương tà áo trắng
Liêu xiêu bóng ngã dán lên đường.

Ba năm nghiệt ngã tận rẫy xa
Ba năm rừng núi gọi là nhà
Theo mẹ về nơi vùng kinh tế
Chỉ ba năm thôi, trẻ hóa già!

Ngày tiễn tôi đi, có trăng treo
Hai mảnh đời đau, cả đều nghèo
Nắm tay em hỏi trăng có đẹp?
Thuyền đi, nhớ chở ánh trăng theo.

Lần tiễn nhau xa…biệt thiên thu
Mắt chẳng thấy trăng bởi bị mù
Có tiếng nỉ non loài dế dại
Cùng điệu thì thầm sóng biển ru...

Hơn nửa chừng xuân tôi trở lại
Ôm cát thùy dương….uống nước dừa
Nước mắt quê hương đầy vị đắng
Viếng lại mồ xưa, chỗ tiễn xưa.

Xác em về bụi cùng cát trắng
Nhặt nhúm trong tay đếm ân tình
Bên góc mồ con, Xương Rồng trổ
Tím màu loang lỗ…tím chiều buông.

Nguyên Thạch

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 29 tháng 12 năm 2021

Bình luận về Bài thơ "Hoa Tím Chiều Nuông"